Chuyện xưa kể lại, Khổng Tử có hai học trò yêu là Nhan Hồi và Tử Lộ. Thời
Đông Chu chiến tranh liên miên, dân chúng phiêu bạt điêu linh… Thầy trò Khổng Tử
cũng nhiều ngày lấy rau thay thịt, lấy cháo thay cơm cầm hơi. Lần ấy cả đoàn đói khát
đã lâu. May mắn thay ngày đầu tiên đến đất Tề, có nhà hòa phú từ lâu nghe danh nên
đem biếu ít gạo. Khổng Tử liền phân công Tử Lộ dẫn các môn sinh khác vào rừng kiếm
rau còn Nhan Hồi thì đảm nhận nhóm bếp thổi cơm.
Khổng Tử nằm đọc sách ở nhà trên, bỗng nghe tiếng sột soạt từ dưới bếp vọng
lên. Liếc mắt nhìn xuống thì thấy Nhan Hồi từ từ mở vung, lấy đũa xới cơm cho vào tay
và nắm lại từng nắm nhỏ…, rồi từ từ đưa cơm lên miệng. Thấy hành động ấy Khổng Tử
thở dài: “Chao ôi! Học trò nhất của ta mà lại đi ăn vụng thầy, vụng bạn, đốn mạt như
thế này ư?”.
Khi cơm được dọn lên, Khổng Tử Nói rằng: “Các con ơi! Hôm nay, bữa cơm đầu
tiên trên đất Tề làm thầy chạnh lòng nhớ đến quê hương, nhớ đến cha mẹ…, cho nên thầy
muốn xới một bát cơm để cúng cha mẹ thầy, các con bảo có nên chăng?”. Trừ Nhan Hồi
đứng im, còn các môn sinh đều nói: “Dạ thưa thầy, nên ạ!”. Khổng Tử lại nói: “Nhưng
không biết nồi cơm này có sạch hay không?”.
Lúc bấy giờ, Nhan Hồi liền chắp tay thưa: “Dạ thưa thầy, nồi cơm này không
được sạch”. Khổng Tử hỏi: “Tại sao?”. Nhan Hồi thưa: “Khi con mở vung nồi ra xem
cơm chín chưa, chẳng may một cơn gió tràn vào, bồ hóng trên nhà rơi xuống làm bẩn cả
nồi cơm. Con liền xới lớp cơm bẩn ra định vứt đi…, nhưng lại nghĩ: cơm thì ít, anh em
lại đông, nếu bỏ lớp cơm bẩn này thì làm mất một phần ăn. Vì thế, con đã mạn phép… ăn
trước phần cơm bẩn ấy. Bây giờ con xin phép không ăn cơm nữa. Và nồi cơm đã ăn
trước thì không nên cúng nữa ạ!”.
Nghe trò nói xong, Khổng Tử ngửa mặt lên trời mà than rằng: “Thế ra trên đời
này có những việc chính mắt mình trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự
thật! Chao ôi! Suýt nữa ta trở thành kẻ hồ đồ!”. ***
Trong nhịp sống hối hả của thời đại ngày nay, quá nhiều kết luận được đưa ra rất chóng vánh. Chúng ta có một đôi tai, một đôi mắt và lấy thông tin qua nghe và nhìn. Nhưng bộ não mới quyết định tất cả, nó mới là trung tâm của con người. Chúng ta không thể quyết định dựa trên những gì ta nhìn thấy, những gì ta nghe thấy mà chúng ta phải quyết định dựa trên những gì chúng ta nhận định, phân tích, đánh giá… Nếu chỉ nhìn thông thường một sự việc, ta không thể nắm bắt mọi góc cạnh của nó. Hãy để cho mình những phút suy ngẫm về con người, về cuộc sống, về thiên nhiên… và biết đâu ta lại tìm được một chân lý từ những điều tưởng chừng như đơn giản đó.
Hay ghe đó ta.
Trả lờiXóaNhưng hay chỉ quyết định 1 chút giá trị của bài viết này,
Giá trị của nó nắm tại người đọc, người ta học được bài học gì và nhất là sau đó hành động ra sao
.PHẢI KHÔNG NÀO
HAHAHAHAHA
dù sao cũng dành lời khen cho vananh
mà dạo này ta có vẻ bị đẩy về 1 phe và đơn phương độc mã tại blog này rồi.........
Thank V.Anh
Trả lờiXóaMình thấy hay đó chứ.
Kiếm được bài viết hay thế này là tốt tốt lắm rồi,
Còn người đọc hành động ra sao thì tùy vào từng người chứ
có người hành động còn có người lại không.
Nhưng đối với cả nhà mình thì nhất định là dần dần áp dụng vào cuộc sống rồi.
hjhj
um,câu chuyện này hay lắm m ạ.thanks m nhìu. suy xét kĩ trước khi hành động.có thể có nhầm lẫn,nhưng ai cũng có lúc nhầm mà.k ngừng hoàn thiện mình......................
Trả lờiXóaBài viết rất hay và ý nghĩa. Vân anh cũng như nhà mình, ai đọc được thông tin hoặc bài viết nào hay thì cùng chia sẻ nhé! Anh thấy bài học rút ra ở đây là: Thay vì vội phán xét, chỉ trích người khác, hãy ngừng lại một chút, tìm hiểu nguyên nhân là gì, có thể nói chuyện thẳng thắn với những người bạn về những điều mình khúc mắc. May mà trong câu chuyện trên, Khổng Tử vẫn nói ra để Nhan Hồi có cơ hội nói về sự thật, nếu không thì cả Khổng Tử và Nhan Hồi đều phải trả những cái giá quá đắt, dù ko ai có tội cả. Có rất nhiều ví dụ và mẩu chuyện nói về chuyện này trong cuộc sống, Nhà Mình sưu tầm và chia sẻ nhé!
Trả lờiXóaVui vì gặp lại bạn Nam Tước. Tự Đổi Mới luôn là ngôi nhà của bất cứ ai mong muốn đổi mới và có thêm những người bạn mà. Lời góp ý chân thành tới bạn, hãy cho đi thứ bạn muốn nhận, bạn sẽ nhận lại nhiều hơn thế. Ai cũng hiểu như thế thì cuộc sống này sẽ đẹp và ý nghĩa hơn bao nhiêu mà. Chúng ta sẽ bao giờ ta có cảm giác cô độc cả. ( trước kia,tớ cũng nhiều lần cảm thấy như thế đấy) Ai cũng có cho mình quyền lựa chọn cách nhìn của mình, sao ko chọn cách để bạn bè và mình đều cảm thấy hào hứng, vui vẻ và bổ ích chứ?
chuyện hay lắm,
Trả lờiXóanhưng chuyện thì vẫn cứ là chuyện , trong cuộc sống đâu có phải mọi chuyện đều được giải quyết một cách rành mạch và kết thúc có hậu như vậy đâu,
mà phải nói là rất ít hoặc không bao giờ được như trong chuyện của Khổng Tử
nên clb tự đổi mới nhớ hạn chế nhìn mọi việc chỉ bằng con mắt của một mình mình nha.
http://farm3.anhso.net/upload/20111011/07/o/anhso-072837_Chưa_có_tên.jpg
Trả lờiXóa1 trong những cách giải quyết tranh cãi là dốc bầu tâm sự, và áp dụng trò chơi truyền đá qua tay, tức là kiếm một vật nào đó, rồi ai cầm vật đó thì mới được nói, còn người không cầm thì ko được nói và phải lắng nghe,...
Tặng cho Tự đổi mới nè.
Trả lờiXóacách giải quyết vấn đề trong cuộc sống mà đa số các bạn thường áp dụng
http://farm3.anhso.net/upload/20111012/15/o/anhso-152744_1.jpg
http://farm3.anhso.net/upload/20111012/15/o/anhso-152752_2.jpg
http://farm3.anhso.net/upload/20111012/15/o/anhso-152757_3.jpg
http://farm3.anhso.net/upload/20111012/15/o/anhso-152801_4.jpg
chịu khó xem ảnh vậy
:)